Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

Hoa Bồ Công Anh Trong Gió (Chap 12 - End)

Chap 12



Ngày thứ 2 sau khi từ trong cơn mê tỉnh dậy.
      Vẫn như thế, Cô mong muốn được nhìn thấy bóng giáng thân quen ấy. Nhưng vẫn như hôm trước cô lại ôm nỗi thất vọng.
Thới gian trôi thật nhanh, thế là 1 tuần đã trôi qua
      Ngày hôm nay, Có các bạn cùng lớp vào thăm nhưng cô vẫn không thấy Tuấn. Cô nóng lòng muốn biết Tuấn như thế nào. Nhưng hỏi các bạn học củng chỉ là những câu trả lời né tránh          “ Có lẽ nhà cậu ấy bận việc” “Cậu ấy không khoẻ”….
Lại thêm 2 ngày nữa, nhưng Ng.Anh vẫn không thấy Tuấn tới. Cô rất buồn. Cả ngày cô mong chờ Tuấn tới nhưng hết lần này tới lần khác cô chỉ ôm nổi thất vọng. Đêm này không thể kìm lòng được nữa. Từ từ giọt nước mắt trên mi nhẹ rơi. Giọt nước mắt vì mong nhớ một người.
Sáng hôm sau thức giấc với cặp mắt đỏ hau. Ng.Anh đã thấy chị y tá đứng cạnh giường. Lần này không phải là những viên thuốc như mọi khi mà là một tờ giấy. Đó là giấy xuất viện.
Cô bước xuống giường, dọn dẹp đồ đạc và chuận bị về. Đang loay hoay vời đống đồ thì cữa phọng một lần nữa được mở ra. Ng.Anh quay lại, hy vọng Tuấn tới thăm mình. Nhưng thật bất ngờ người tới thăm cô không phải là Tuấn mà là Ông nọi của Tuấn Lý Ngọc Nam. Không giồng như mọi khi đi đâu củng có quản gia bên cạnh. Lần này ông đi một mình và có vẽ mặt rất buồn.
-          Cháu khoẻ rồi à? Nghe nói hôm nay cháu được xuất viện? Chúc mừng cháu
Ông Nam lên tiếng.
-          Dạ! Cảm ơn ông! Hôm trước có các bạn cùng lớp tới thăm nhưng cháu không thấy Tuấn, Tuấn không được khoẻ hả ông?
Ng.Anh hỏi lại.
Nghe nhắc tới Tuấn ông Nam buồn hẳn:
-           Nó không còn nữa cháu à! Nó đẩy cháu ra khỏi vụ tai nạn và một mình đứng yên chịu nạn. Đây là mảnh giấy cách đây một tháng nó viết và nhớ tôi nếu sau này nó có chuyện gì bất trắc thì giao cho cô. Bây giờ thì tôi phải chỉu cảnh tóc trắng tiễn người tóc xanh. Có lẽ việc nó đẩy cô để cô tránh khỏi vụ tai nạn là điều cuối cùng mà nó làm được cho cô khi còn ở trên thế giới này.
Ng.Anh khóc, nói không thành lời:
-          Ông..ông…nói… sao? Cậu..Cậu…ấy….
Không đợi Ng.Anh nói hết câu ông Nam nói tiếp:
-          Cô ngồi xuống đây, dữ bình tĩnh tôi sẽ nói cho cô biết hết mọi chuyện.
Ng.Anh thất thần đi đến bên giường và ngồi xuống, ông nam bắt đầu kể:
-          Cách đây 6 tháng thằng Tuấn bỗng bị ngất xĩu khi đang đi học về. Quản gia đưa nó vào bệnh viện và nó được chẩn đoán là bị mắc bệnh ung thư tuỹ sống thời kỳ cuối.
Nói tới đây thì ông Nam đã không thể kìm được nước mắt
-          Ông trời bất công mà, dòng họ lý nhà tôi đơn truyền tới đời nó thì tuyệt tự. Nó sang mỹ không nói với ai một câu từ biệt củng là vì chuyện này. Sang mỹ rồi sau khi chữa trị được hơn một tháng thấy không tiến triển nó đòi về Việt Nam. Tôi không cho phép nhưng nó nhất quyết đòi về. Tôi hết cách nên đành đưa nó về Việt Nam. Trước khi rời khỏi nước Mỹ tôi có hỏi bác sỹ chữa trị cho nó xem nó sống được bao lâu. Ông ấy chỉ nói sông thêm được 2 tháng là kỳ tích. Nhưng nó đã sống thêm được gần 4 tháng thì hơn cả kỳ tích rồi. Bây giờ thì Nó đã ra đi mãi mãi.
Ng.Anh sững sờ trước những lời ông Nam nói. Cô không muốn tin đây là sự thật nhưng những lời mày lại do ông Nam nói ra, là do ông nội của Tuấn nói. Cô không muốn tin nhưng rốt cuộc củng phải chấp nhận sự thật.
Ông Nam từ từ đi ra khỏi phòng, bỏ lại Ng.Anh một mình cùng một tờ giấy ông nam bỏ lại trên chiếc Gối.
Nhặt tờ giấy lên, từ từ mỡ ra. Nét chử thân quen và những kỹ niệm yêu thương lần lượt ùa về.
“Ng.Anh thân mến!
Khi cậu đọc được mảnh giấy này thì cò lẽ mình đã sang bên kia thế giới. Mình xin lỗi vì đã lừa dối cậu không cho cậu một cậu lựa chọn. Mình xin lỗi vì đã làm cậu tổn thương, Mình xin lỗi vì mình đã thất hứa lời hứa bảo vệ cậu suốt đời. Mình xin lỗi vì tất cả. Có lẽ đây là lần cuối cùng mình nói lời xin lỗi với bạn. Căn bệnh quái ác đã không cho mình thêm thời gian, đã không cho mình cơ hội để lựa chọn. Mình yêu cậu, yêu rất nhiều thế nhưng ông trời lại tạo nên cái nghịch cảnh là chúng ta phải chia ly. Thời gian cho chúng ta bên nhau không lâu nhưng mình rất hạnh phúc. Mỗi sáng mình mở mắt ra hình ảnh đầu tiên mình nghỉ tới đó đó là cậu. Buổi tối mình không giám ngủ vì mình sợ, mình sợ khi mình nhắm mắt sẽ không mở ra được nữa, mình sợ không nhìn thấy cậu mỗi ngày, Không được đưa đón cậu đi học mỗi sáng và không được ăn những món ăn do cậu làm. Và mình củng xin cảm ơn cậu, Cảm ơn cậu vì đã cho mình biết thế nào là nhớ, thế nào là yêu và thế nào là hạnh phúc. Ông trời đã cướp đi ba, mẹ mình nhưng củng đã cho mình một người yêu chân thành và thuỷ chung. Mình sẽ mãi yêu cậu, luôn luôn yêu cậu hãy lực chọn cho mình một người yêu cậu hơn và có thể mang lại hạnh phúc cho cậu. Ở bên kia thế giới mình luôn dõi theo! Yêu cậu rất nhiều.
                                                                                                                                                                                                                                                Vĩnh biệt người tôi yêu
                                                                                                      Ngọc Tuấn”    

Không biết những giọt nước mắt của anh rơi từ bao giờ nhưng nó đã làm ướt mảnh giấy mà Tuấn để lại. Cô nâng niu, ôm nó vào long. Nước mắt cứ tuôn rơi. Cô đứng dậy bước ra khỏi cửa chạy thật nhanh. Cô sợ nếu chậm mất thì sẽ ko kịp nữa.
Câm mảnh giấy trên tay, cô chạy và chỉ biết chạy. Thế rồi nơi cô đến chính là nơi tình yêu đó bắt đầu. Vẫn gốc cây lơn ấy, vẫn ngọn đồi đầy hoa Bồ Công Anh ấy nhưng người ấy nay đâu. Cô ngồi xuống Thì thầm: “ Cậu đã hẹn mình ra đây mà! Sao cậu lại bỏ mình đi vậy? Không được mình sẽ ở đây đợi cậu, đợi tới khi cậu về”

Ngước mắt nhìn về phía xa, nhìn những cánh hoa bồ công anh vui đùa cùng gió cô mỉn cười, rồi lại cúi mặt khóc khi nghĩ về mình.Cứ như thế 1 ngày, 2 ngày rồi vào ngày thứ 3 có lẽ do quá kiệt sức cô cố gắng ngước mắt nhìn về phía xa, lần này vẫn những cánh hoa bồ công anh vui đùa cùng gió nhưng thấp thoáng trong đó lại là một bóng người thân quen, người cô mong chờ đã quay trở về.  Cô nói giọng yếu ớt “ Chờ em, em theo anh đây” Cô cúi mặt, nhưng không phải khóc như mọi lần, khuôn mặt xanh xao ấy hôm nay rạng ngời hẳn lên với một nụ cười nở trên môi.
Kể từ ngày cô gái ấy ra đi tại ngọn đồi bồ công anh ấy, xuất hiện một cặp bướm trắng khá lớn hay bay lượn, vui đùa cùng nhau mỗi khi có một cơn gió thổi những cánh hoa bồ canh anh bay đi. Bay về một nơi xa, rất xa. Bô Công Anh bay mãi…….

9 nhận xét:

  1. buon lam nhung cam dong sao lai ko de bon ho hanh phuc chu . ko tuc gian chi cam thay tiec nuoi cho mot moi tinh ko dc song nhieu tren hang tinh nay. nhung tin rang o noi nao do that linh thieng tinh cam cua ho se mai con

    Trả lờiXóa
  2. đọc xong thấy buồn nhưng mà cũng đã đoán trc đc phần nào câu chuyện! mình thấy (ý kiến riêng thôi nha) hình ảnh hoa Bồ Công Anh cần đc đẩy cao hơn tí nữa vì hoa nay rất đẹp và ý nghĩa, câu chuyên đã mang tên là "hoa bồ công anh trong gió" thì cũng nên để ng đọc thấy cái tên này gắn liền với chuyện tình trong câu chuyện! p/s: mình rất yêu hoa Bồ Công Anh! :"D

    chuk trang ngày càng phát triển nha!

    Trả lờiXóa
  3. 1 chuyện tình thật hay, nếu mà ai cũng hạnh phúc thì auz cóa thật nhỉ

    Trả lờiXóa
  4. nhưng kết cục của truyện cũng rất hay mà, họ sẽ mãi mãi được ở bên nhau.hihihiih

    Trả lờiXóa
  5. hay lắm," hoa bồ công anh mang theo bao nắng - em chờ anh mang nắng chở về"

    Trả lờiXóa
  6. Buồn quá!mình không muốn điều đó xảy ra

    Trả lờiXóa